Nokia 105 – Khi chiếc điện thoại không chỉ là công cụ, mà là bạn đồng hành thầm lặng
Có những thứ trong cuộc sống không ồn ào, không nổi bật, chẳng chạy đua theo thời thế, nhưng lại tồn tại bền bỉ bên cạnh ta qua năm tháng. Như chiếc áo ba lỗ của cha, như đôi dép nhựa mẹ vẫn mang đi chợ, như chiếc Nokia 105 nhỏ nhắn, giản dị – không màn hình cảm ứng, không ứng dụng hào nhoáng – nhưng lại khiến ta cảm thấy yên tâm lạ kỳ.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc Nokia 105, đó không phải ở cửa hàng điện thoại hiện đại nào. Mà là trong tay một người đàn ông ngoài 60 tuổi, đang ngồi uống trà đá bên lề đường, đôi mắt nhìn vào màn hình nhỏ tí xíu, tay lướt nhẹ qua từng dòng tin nhắn. Ông cười, cất máy vào túi áo rồi bảo: “Tụi trẻ giờ dùng máy to quá, còn tôi thì cần gọi được, nhắn được, nghe rõ là đủ rồi.”
Tôi bắt đầu tò mò. Chiếc điện thoại kia – trông thì chẳng có gì đặc biệt – nhưng lại dường như mang trong mình một sự vững chãi, một nét tin cậy hiếm thấy giữa thời đại công nghệ bùng nổ. Và rồi tôi mua một chiếc. Chỉ đơn giản vì muốn hiểu vì sao một thứ tưởng như “cũ kỹ” lại có thể chạm đến lòng người như vậy.
Đơn giản – nhưng không hề đơn điệu
Nokia 105 không có những tiện ích phức tạp. Nó không khiến bạn phân tâm với hàng trăm thông báo mỗi ngày. Nó không bắt bạn phải cắm sạc liên tục. Và tuyệt nhiên, nó chẳng cần bạn phải học lại cách dùng – chỉ cần mở lên, là nhớ.
Bàn phím cao su bấm “đã tay”, đèn pin nhỏ gọn nhưng đủ sáng để tìm đồ khi mất điện, và tiếng chuông “Nokia Tune” vang lên – quen thuộc đến độ khiến tim hơi thắt lại vì nhớ những ngày xưa. Cảm giác như mình vừa mở một cánh cửa dẫn lối về tuổi thơ, nơi những cuộc gọi đầu tiên bắt đầu, nơi nhắn tin phải bấm từng nút ba lần mới ra được chữ “c”.
Chiếc máy nhỏ ấy nằm gọn trong lòng bàn tay, không cầu kỳ kiểu dáng, nhưng lại cho cảm giác cầm chắc chắn – giống như bàn tay của một người bạn cũ, không cần nói nhiều, chỉ cần nắm lấy là thấy an tâm.
Không sợ rơi, chẳng ngại pin yếu
Tôi đã từng đánh rơi chiếc Nokia 105 của mình không dưới mười lần – có khi từ ghế đá xuống sân xi măng, có khi từ giường xuống sàn gỗ. Mỗi lần nhặt lên, tôi chỉ cần lắp lại nắp lưng (nếu văng ra), lắp lại pin, bấm nút nguồn… và nó lại sống dậy như chưa có gì xảy ra. Không vết xước nào đủ để khiến nó “thương tật”.
Còn pin? Một lần sạc – cả tuần không cần lo nghĩ. Tôi đem nó đi công tác xa, đi cắm trại, đi vào vùng núi không điện. Trong khi chiếc smartphone bên cạnh chỉ trụ được chưa đầy một ngày, thì Nokia 105 vẫn lặng lẽ sáng màn hình mỗi khi có cuộc gọi đến.
Chiếc máy của những mối quan hệ thật thà
Dùng Nokia 105, bạn sẽ không thể lướt mạng xã hội, không đọc tin tức, không chơi game online. Nhưng bù lại, bạn sẽ có những cuộc gọi dài hơn, những tin nhắn ngắn gọn mà chân thành hơn. Không còn emoji, không còn sticker – chỉ còn lại lời nói và tiếng cười.
Một lần, tôi đưa điện thoại cho đứa cháu học lớp 3 để nó gọi mẹ. Nó hỏi: “Sao điện thoại này không có Youtube?”. Tôi bật cười, nói: “Vì cái này chỉ dành để gọi cho người mình thương thôi.” Nó ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu – và ôm lấy cái máy bé xíu như một món đồ chơi yêu thích.
Nokia 105 không dành cho tất cả mọi người. Nhưng nếu bạn từng thấy mệt mỏi vì quá nhiều lựa chọn, quá nhiều ứng dụng chen lấn vào từng khoảnh khắc đời sống, thì hãy thử quay lại với một thứ giản dị như chiếc điện thoại này. Để rồi bạn sẽ nhận ra – có những điều không cần phải thông minh mới trở nên quan trọng. Chúng chỉ cần tồn tại – đúng lúc, đúng chỗ – là đủ khiến ta mỉm cười.