Giữa cái nắng oi ả tháng Năm, tôi vô tình lục lại chiếc vali cũ trong góc tủ — nơi cất giữ những món đồ không rõ là đã bao lâu chưa đụng đến. Và ở đó, nằm nép mình giữa những cuốn sách cũ, tờ vé xe buýt đã phai màu và vài mẩu thư tay ngắn ngủi, là một chiếc mũ đội nắng cói cũ. Viền mũ hơi sờn, dây buộc đã bạc màu, nhưng mùi của nó vẫn đậm mùi nắng gió – như một phần ký ức của những ngày tuổi trẻ rong chơi dưới bầu trời rực lửa.
Tôi chợt nhớ mùa hè năm ấy, cái năm mà tôi vừa nghỉ việc, cầm lương thưởng mua hẳn một chiếc xe máy mới rồi quyết định “phượt xuyên Việt” cùng lũ bạn thân. Chúng tôi không có lịch trình cụ thể, không bản đồ số, không máy ảnh xịn – chỉ có Google để tra đường và… Facebook để khoe vài tấm ảnh dở cười dở khóc. Nhưng điều đặc biệt là: đứa nào cũng thủ sẵn một chiếc mũ nắng gọn gàng – vừa chống nắng, vừa đủ style để lên hình.
Có lần dừng xe ở một trạm xăng giữa đèo Hải Vân, cô chủ trạm mỉm cười hỏi tôi:
“Chạy đường dài mà không che chắn nắng sao chịu nổi? Cái mũ kia nhìn đơn giản mà tiện thật.”
Tôi gật đầu, vuốt nhẹ vành mũ:
“Cứ đội lên là thấy mình đủ sức đi tiếp.”
Câu nói ấy nghe như đùa, nhưng kỳ lạ thay, chiếc mũ ấy như một phần nhỏ bé nhưng không thể thiếu trong hành trình. Dưới nắng miền Trung gay gắt hay những cơn mưa lất phất Tây Nguyên, mũ không chỉ che nắng – nó còn như một lời nhắc nhở về sự chuẩn bị, về sự yêu thương bản thân ngay cả trong những điều tưởng nhỏ nhặt nhất.
Giờ đây, tôi không còn rong ruổi khắp nơi như trước. Nhưng mỗi khi nắng lên cao, tôi lại thấy phố xá đầy người co ro vì nắng gắt – đôi lúc chỉ cần một chiếc mũ đội nắng là đã khác đi nhiều. Thế là tôi bắt đầu tìm hiểu, chọn lựa, rồi gom vài mẫu mũ đẹp, tiện lợi, giá hợp lý – và chia sẻ lên Facebook và facebook ads.
Không ngờ, bạn bè tôi rộn ràng nhắn tin hỏi mua:
“Ê cho tao 2 cái. Một cho vợ, một cho con gái.”
“Có loại mũ vải mềm không? Tớ hay đi bộ ngoài trời.”
“Có gì cho tớ link quảng cáo Google để xem kỹ hơn với!”
Tôi bắt đầu tạo một trang nhỏ, chỉ là nơi chia sẻ những mẫu mũ mình thấy ưng – nhưng rồi đơn hàng đến, tin nhắn tới. Có người còn kể, họ mua về cho mẹ đi chợ, cho con đi học thêm buổi chiều, hay chỉ đơn giản là để treo trước cửa như một biểu tượng của mùa hè.
Không cần phải hô hào “giảm giá sốc” hay “chốt đơn nhanh tay”, vì tôi tin, một chiếc mũ đội nắng tốt sẽ tự biết nói thay người bán. Và điều kỳ diệu là: khi bạn kể một câu chuyện thật lòng, nó sẽ tự tìm được người cần nghe.
Giữa muôn vàn chiến dịch quảng cáo Google và quảng cáo Facebook, tôi chọn cách giữ mọi thứ chân thành. Mỗi dòng chữ đăng lên không phải để bán hàng, mà là để nhắc ai đó rằng, cái nắng đang tới – và bạn xứng đáng có một chiếc mũ thật đẹp, thật bền, và thật đúng với mình.